tâm lý học; phát triển bản thân; tình yêu; kỹ năng mềm; tự tin; hấp dẫn; needy; giá trị bản thân; ngôn ngữ cơ thể; hẹn hò; tổn thương thời thơ ấu; tự nhận thức; mở lòng; sống thật; tự ti; mối quan hệ.
Sự tự tin đích thực đến từ việc không "needy" (dựa dẫm vào sự công nhận từ bên ngoài): Khi bạn không "cần" người khác phải khen ngợi hay ở bên để cảm thấy có giá trị, bạn sẽ toát ra sự đủ đầy và tự chủ, điều này cực kỳ hấp dẫn.
Hành vi "needy" thường bắt nguồn từ những tổn thương hoặc thói quen thời thơ ấu: Để vượt qua, bạn phải dũng cảm đối mặt, chấp nhận và chia sẻ những góc tối của bản thân với người mình tin tưởng. Việc thừa nhận sự không hoàn hảo của mình là bước đầu tiên để giải phóng bản thân.
Biến khuyết điểm thành dấu ấn cá nhân bằng cách chấp nhận và không xấu hổ về chúng: Khi bạn tự tin và thậm chí có thể đùa về "khuyết điểm" của mình, người khác cũng sẽ không coi đó là vấn đề. Sự chấp nhận này thể hiện một sự tự tin sâu sắc.
Hãy học cách tự ghi nhận và tán thưởng những điểm tốt của chính mình, dù là nhỏ nhất: Sự công nhận quan trọng nhất phải đến từ bên trong. Tạo thói quen tự thưởng cho những tiến bộ nhỏ sẽ giúp bạn xây dựng sự tự tin nội tại mà không cần tìm kiếm từ người khác.
Sống thật với lối sống và mong muốn của riêng bạn: Thay vì luôn cố gắng hòa mình vào đám đông để được chấp nhận, hãy sống theo cách bạn cảm thấy thoải mái nhất. Sự chân thật và khác biệt này sẽ khiến bạn trở nên nổi bật và tự tin một cách tự nhiên.
Hãy mở lòng đón nhận cơ hội và tương tác mới: Đặc biệt là sau khi chia tay, đừng để nỗi sợ bị tổn thương hay cái bóng của quá khứ ngăn cản bạn. Một nụ cười đơn giản và ngôn ngữ cơ thể cởi mở là cách dễ nhất để thể hiện sự tự tin và sẵn sàng kết nối.
Bạn có nhận ra những biểu hiện "needy" nào ở bản thân không (ví dụ: luôn cần lời khen, bám dính người yêu, theo đuổi bất chấp)? Chúng có thể bắt nguồn từ những trải nghiệm nào trong quá khứ của bạn?
Việc "vạch áo cho người xem lưng" (chia sẻ tổn thương) có phải là một hành động dũng cảm hay là một sự yếu đuối? Bạn có sẵn sàng chia sẻ những góc tối của mình với người bạn tin tưởng không?
Đâu là "khuyết điểm" mà bạn từng tự ti nhất? Bạn có thể nhìn nhận nó theo một góc độ khác, như một phần độc đáo của con người bạn, như thế nào?
Bạn có thói quen tự ghi nhận những thành công nhỏ của mình không, hay bạn thường tập trung vào những gì mình chưa làm được và tự chỉ trích?
Trong những tình huống xã hội, bạn thường hành động theo mong muốn thật sự của mình hay theo ý kiến của đám đông? Đâu là ranh giới giữa việc hòa đồng và việc đánh mất bản thân?
Như mình đã từng nói ở Vlog trước thì mỗi chúng ta đều nhìn nhận, phân tích, đánh giá và trải nghiệm thế giới bằng lăng kính của riêng mình. Hơn 8 tỷ người thì chúng ta có hơn 8 tỷ lăng kính khác nhau. Ngay cả khi hai người bạn thân hợp nhau vô cùng, cùng đứng một chỗ, cùng nhìn một sự việc hay sự vật thì những gì diễn ra trong đầu họ cũng sẽ khác nhau và cảm xúc dấy lên trong họ khi đó cũng khác nhau.
Vì vậy, thế giới của bạn sẽ như thế nào là do bạn quyết định. Tương tự, những mọi người nhìn nhận về bạn thế nào cũng dựa vào việc chính bản thân bạn nhìn nhận bạn thế nào. Hình ảnh về bản thân mà bạn có được khi bạn đánh giá về chính mình qua lăng kính của chính mình sẽ lan tỏa tới mọi người và định hình ấn tượng của họ về bạn. Vlog này sẽ được dành để nói về những cách để bạn có thể tạo ra một thứ ấn tượng tích cực, một sự tự tin mạnh mẽ ở nội tại, để từ đó bạn sẽ trở nên hấp dẫn hơn trong mắt những người khác.
Một chút thứ nhất của sự tự tin là không trở nên "needy". Vì tiếng Việt mình không có một từ tương đương với từ "needy" nên mình sẽ giải thích qua loa một chút nhá. "Needy" là một tính từ trong tiếng Anh, bắt nguồn từ động từ "need" mà ai cũng quen thuộc có nghĩa là cần. "Needy" có nghĩa là bạn luôn cần một người khác ở bên, luôn cần một sự công nhận, cần những lời khen, lời khích lệ, cần một người luôn nâng bạn lên thì bạn mới cảm thấy có bản thân có giá trị, mới cảm thấy tốt về bản thân.
Nó rất khác với "muốn" nhá. Ai cũng muốn những điều trên, nhưng tới mức mà "cần" chúng, không có chúng thì cảm thấy tệ thì đó là "needy". Và điều đó chắc chắn sẽ hủy hoại sự hấp dẫn của bạn trong mắt người khác. Tại sao?
Thứ nhất, khi bạn "needy" và những người khác thấy được điều đó, họ sẽ suy nghĩ bạn chẳng có gì cả. Vì bạn chẳng có gì cả nên bạn luôn cần cái này, luôn cần cái kia từ người khác thay vì tự tạo ra cho chính bản thân mình.
Thứ hai, khi bạn "needy", người khác sẽ mất đi sự tin tưởng ở bạn bởi họ không biết cách mà bạn đối xử với họ là thật lòng hay vì bạn cần điều gì đó ở họ. Mà không ai lại thấy một người mình không tin tưởng hấp dẫn, đúng không?
Thứ ba, khi bạn "needy" và người kia không phải là bạn thân hiếm hoi của bạn thì với bạn, người ấy sẽ là lựa chọn duy nhất, là nguồn hạnh phúc duy nhất. Và nếu bạn còn nhớ thì ở Vlog trước mình đã nói, nếu bạn coi một người như một người nổi tiếng thì họ sẽ coi bạn như một fan hâm mộ. Khi bạn cho người kia thấy rằng tất cả những gì bạn có là họ thì họ sẽ mất đi lòng tôn trọng với bạn. Họ sẽ vô thức cho rằng họ ở tầng cao hơn bạn, từ đó không trân trọng bạn. Nếu là người xấu, họ sẽ điều khiển bạn và bắt bạn phục tùng theo mọi yêu cầu của họ. Nếu là người tốt, họ sẽ bị bạn gây phiền phức vì bạn sẽ luôn dùng cái cớ "bạn tôi chỉ có em hay anh thôi" để bắt họ phải quan tâm nhiều hơn tới mình, phải yêu chiều mình. Nếu họ muốn chấm dứt mối quan hệ với bạn vì bạn quá "needy" thì bạn sẽ đổ hết lỗi lên họ và dùng mọi cách để van xin, níu kéo họ, càng làm cho sự kiến thức leo thang.
Không "needy" chính là ngược lại của tất cả những điều đó. Không "needy" thể hiện rằng bạn không cần bất cứ ai để tạo ra giá trị và hạnh phúc của riêng mình. Khi bạn không "needy" thì mọi người xung quanh sẽ nghĩ bạn có giá trị. Nó giống kiểu nếu bạn vứt một bịch tiền tung ra giữa đường, những người không thèm nhặt là những người vốn dĩ đã đủ đầy hoặc có sẵn lòng tự trọng bên trong mình rồi. Khi bạn không "needy", bạn sẽ nhận ra hóa ra mình có nhiều sự lựa chọn khác thay vì chỉ có một lựa chọn, một người duy nhất, một nguồn hạnh phúc duy nhất. Khi bạn không "needy", tức là không cần người khác để cảm thấy mình xứng đáng được yêu thương, để cảm thấy tốt về bản thân, bạn sẽ hướng sự tập trung suy nghĩ của mình vào bản thân bạn. Bạn sẽ có thời gian để nhìn nhận được những ưu khuyết của mình, từ đó biết dùng thời gian vào những việc có ý nghĩa với chính bản thân bạn, đó là phát triển ưu điểm và khắc phục khuyết điểm.
Những biểu hiện của "needy" là gì thì có lẽ chắc không cần phải bàn tới ta, cho chúng ta hẳn cũng đã từng quen hoặc thậm chí là đang biết một người luôn muốn có được lòng thương, sự chú ý, lời động viên từ những người khác. Hoặc một người lúc nào cũng bám dính với người yêu tới mức khiến họ mất đi cả đám bạn bè thân thiết lúc trước. Hay một người mà cứ dai dẳng theo đuổi người khác mặc cho người ấy đã từ chối rất nhiều lần.
Không "needy" là gì? Là khi mà bạn không cố hãy nghĩ xem mình nên nói gì, làm gì để người ấy hài lòng, để người ấy yêu mình, thương mình. Là khi một ai đó từ chối hẹn hò với bạn, tất cả những gì bạn nói là "Cảm ơn vì câu trả lời rõ ràng" và sau đó bước tiếp, thay vì ăn vạ kiểu Chí Phèo, nói người ta là ham vật chất hay cả bài kể khổ kiểu "Tôi biết là tôi không xứng". Là khi mà bạn vừa kết thúc một mối quan hệ, bạn sẽ không vội vàng ngay đi tìm kiếm một mối quan hệ khác. Là khi bạn không vội vàng đồng ý bước vào một mối quan hệ chỉ vì người kia chủ động tỏ tình còn bạn thì lại ế được một thời gian. Là khi bạn không cố làm những trò lố lăng cốt để tạo sự chú ý trong đám đông. Và còn rất nhiều những biểu hiện khác mà nếu bạn nắm vững và nhớ được rằng không nên "needy" thì bạn sẽ có những biểu hiện của riêng mình.
Vậy nếu hiện tại bạn đang là một người "needy" thì sao? Làm thế nào để trở nên không "needy" nữa? Thì mình xin chia sẻ cách mà mình đã dùng để thoát ra khỏi nó, đó là đào sâu tới cái lõi của vấn đề, cái gốc mà cái sự "needy" đó được sinh ra.
Nếu bạn thử để ý thì bạn sẽ nhận thấy rất nhiều khi cách mà chúng ta đối xử với mọi người nói chung và đối tượng hẹn hò hay người yêu nói riêng được dựa trên cách mà chúng ta từng hành xử khi còn nhỏ. Điều này xảy ra là vì khi mà bạn lớn lên và đặt mình vào tình huống giống như khi còn nhỏ, bộ não bạn sẽ nhìn nhận rằng tình huống đó là giống, là quen thuộc, từ đó sẽ cảm thấy thoải mái hơn do không phải xử lý quá nhiều. Như mình đã nói ở Vlog trước, bộ não của chúng ta rất lười.
Nếu khi còn nhỏ bạn thường xuyên bị bố mẹ chửi bới, thờ ơ, lạnh nhạt, thậm chí là đánh đập ngay khi bạn vừa mới làm điều gì đó không vừa ý họ, và chỉ được họ âu yếm, vuốt ve hay đối xử nhẹ nhàng khi làm họ hài lòng, tức là từ bé bạn đã phải liên tục phải tìm mọi cách để chiều theo ý của bố mẹ thì mới được yêu thương, thì khi lớn lên bạn cũng sẽ luôn tìm kiếm sự công nhận từ người khác, sợ rằng nếu bạn làm trái ý họ thì bạn cũng sẽ bị thờ ơ, lạnh nhạt, bị hắt hủi, thậm chí là sợ bị đánh. Đây là lý do mình ở những gia đình mà có bạo hành gia đình, dù là bằng vũ lực hay lời nói, những bé gái thường sẽ lại đi yêu phải một người cũng cục súc như bố mình, và những bé trai cũng sẽ muốn tìm kiếm những cô gái yếu mềm như mẹ để có thể dễ dàng lấn át.
Ở những trường hợp cực đoan như vậy thì ảnh hưởng của thời ấu thơ là khá mạnh mẽ và rõ ràng. Nhưng ở những trường hợp khác, những hoàn cảnh thời niên thiếu dù không mạnh bạo vẫn có thể định hình cách một đứa trẻ sẽ đối nhân xử thế nào trong tương lai. Ví dụ, nếu một đứa trẻ thường xuyên phải tự lo cho mình, tự ăn một mình, tự học một mình, tự giải trí một mình mỗi khi về nhà do bố mẹ bận bịu không có thời gian chơi với con, thì khi lớn lên ngay cả khi đã có người yêu, chúng cũng sẽ không có thói quen kết nối, chia sẻ với người yêu vì chúng đã quá quen như vậy từ khi còn bé rồi. Hoặc ngay cả khi đứa trẻ không phải là một người trực tiếp trải nghiệm mà đơn thuần là quan sát bố mẹ chúng hành xử thôi, chúng cũng có thể bắt chước và dần dà có thói quen như bố mẹ của chúng.
Đương nhiên vẫn có những ngoại lệ, nhưng ngoại lệ này chỉ có thể xảy ra nếu khi lớn lên, những đứa trẻ ngoại lệ đó có một cái nhìn khách quan hơn về quá khứ cũng như chính bản thân mình, hiểu rõ cái nào đúng, cái nào sai, cái nào nên học hỏi, cái nào nên sửa đổi thì chúng mới có thể thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ và trở nên một con người hoàn toàn khác với chiều hướng tốt hơn.
Nếu bạn đang có những biểu hiện của sự "needy" khi giao tiếp với những người xung quanh, hãy đào thật sâu vào trong tâm hồn mình, hiểu rõ từ đâu mà mình lại hành xử như vậy. Và hãy biết rằng những gì xảy ra khi ta còn nhỏ không phải là lỗi của chúng ta. Việc gia đình chúng ta tan vỡ hay bố mẹ mình là người toxic không phải là lỗi của chúng ta. Không nên xấu hổ và chính xác hơn là không được xấu hổ về nó.
Mình biết có nhiều người ngoài kia ngay cả khi họ biết họ "needy" và khi nhìn lại họ nhận ra đó là vì suốt thời niên thiếu có nhiều biến cố xảy ra và định hình cách họ hành xử, họ lại thấy xấu hổ vì chúng và cho rằng "Ồ, vì mình có quá khứ như thế, gia cảnh mình như thế nên tâm hồn mình khuyết thiếu, rằng mình là người có vấn đề, rằng mình không xứng đáng được yêu thương, vì nếu yêu ai đó thì mình sẽ lại làm người đó khổ sở với quá khứ của mình".
Mà như đã nói ở trên, chúng ta tin chúng ta là người thế nào, cách chúng ta nhìn nhận về bản thân ra sao thì thực tế xung quanh sẽ phản lại y như vậy về chúng ta. Bạn càng tin là bạn không xứng đáng được yêu thương thì sẽ chẳng có ai yêu bạn cả. Bạn càng tin là bạn bị hỏng, bị khuyết thiếu về tâm hồn thì tất cả những người tương tác với bạn cũng đều cho rằng bạn có vấn đề. Và với những ấn tượng như vậy thì không ai lại muốn yêu cho bạn cả. Mình đã gặp khá nhiều trường hợp mà buổi hẹn đầu tiên cả hai đều có ấn tượng tốt về nhau cho tới khi người kia nói những câu đại khái như "Anh nghèo, em có yêu anh không?" hay "Em xấu thế này thì ai thèm để ý". Và ngay khi người kia nói những câu như vậy thì đối phương chỉ muốn kết thúc buổi hẹn ngay lập tức. Một quyết định cực kỳ dễ hiểu, đúng không?
Vấn đề ở chỗ nỗi xấu hổ, thậm chí là tủi hổ này thường không được bộc lộ. Mọi người thường giấu đi những nỗi xấu hổ, tự ti của mình và thường cố thể hiện ra bên ngoài một vẻ trái ngược để bù đắp cho sự khuyết thiếu của mình với nhau thay vì đối mặt với nó. Đa phần mọi người thường trốn tránh nó. Chừng nào bạn còn làm như vậy, bạn sẽ không thể chấp nhận hay nói chính xác hơn là tìm thấy con người thật của mình. Vì bạn đang cố gắng tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo, lừa dối rằng mình ổn thì bạn sẽ cố tình ngó lơ đi những khuyết điểm, những vấn đề về tâm lý mà bạn cần phải sửa đổi.
Để có thể đối diện được với vết thương trong tâm hồn này, bạn có thể chia sẻ những góc tối của bản thân với ai đó mà bạn thân thiết và tin tưởng, có thể là bạn bè hay là người thân trong gia đình. Đây là một hành động đòi hỏi một sự dũng cảm vô cùng to lớn, bởi điều bạn đang thể hiện ra cho người khác là "Tôi không hoàn hảo, tôi có những tổn thương, những vết sẹo trong tâm hồn từ quá khứ và nó đã ảnh hưởng tới hiện tại của tôi". Trong cuộc sống, đặc biệt là trong xã hội Việt Nam nơi coi trọng thể diện, thì việc "vạch áo cho người xem lưng" không phải ai cũng làm được. Nhưng nếu bạn làm được thì chắc chắn bạn sẽ cảm thấy như được giải phóng, được tự do khỏi những xiềng xích mà những tủi hổ kia đang kiềm chế hay ám ảnh bạn.
Khi bạn mở lòng ra và chia sẻ chúng với người khác như vậy, tức là khi thay vì trốn nó và cố giấu nó đi thì bạn nhìn thẳng vào nó, thừa nhận nó, lôi nó ra ngoài ánh sáng, bạn chắc hẳn sẽ nhận ra rằng "Ồ, cái sự không hoàn hảo của bản thân thì ra là cũng không quá tệ", rằng là "Ô, tổn thương thì sao chứ, tâm hồn có sẹo thì sao chứ, những điều đó không khiến cho mình trở nên không xứng đáng với tình yêu". Và khi bạn nhận ra được điều đó, bạn sẽ không còn trở nên "needy" nữa. Khi này bạn đã chấp nhận được bản thân bạn từ tận sâu bên trong, từ quá khứ lẫn hiện tại. Và như vậy bạn không còn cần ai vuốt ve, an ủi, động viên bạn nữa. Khi đó bạn mới thật sự tìm thấy con người thật của mình.
Việc đã mở lòng ra không chỉ có một ứng dụng là chia sẻ góc tối của mình với người khác, nó cũng chính là cách thứ hai để có được sự tự tin. Và cách này đặc biệt dành cho những người vừa mới bước ra khỏi một mối quan hệ.
Khi bạn vừa chấm dứt một mối quan hệ tình cảm, dù bạn là người nói lời chia tay hay là bạn bị đá, chắc chắn một khoảng thời gian sau đó bạn sẽ cảm thấy rất tệ và nghĩ rằng mình không thể thực sự bước tiếp, ngay cả khi có những người thực sự có hứng thú muốn tìm hiểu bạn, thậm chí là dành tình cảm đặc biệt cho bạn. Điều mà nhiều người hay làm sau chia tay là mỗi khi có cơ hội để gặp người mới, họ sẽ luôn có trong đầu những lý do mà hai người không thể đến với nhau. Họ sẽ liên tục so sánh người mới với người cũ dù hai người mới chỉ đang ở giai đoạn tìm hiểu và luôn khẳng định rằng hai người không hợp. Những suy nghĩ kiểu như "Anh này không gạt để chân cho mình, ngày xưa anh cũ của mình tinh tế hơn" hay "Cô em này ăn mặc không có gu như người cũ".
Nếu nghĩ kỹ, thực tế chưa chắc đã thực sự là như vậy. Có lẽ thực tế là bạn đang không chịu mở lòng mình. Thực tế là bạn đang sợ rằng mình sẽ lại bị tổn thương như ở mối quan hệ cũ, nhưng cũng lại sợ bước tiếp bởi bạn sợ phải rời xa những kỷ niệm đẹp mà mình từng có ở mối quan hệ cũ, cho rằng mình sẽ không bao giờ tìm được những gì đẹp như thế nữa.
Trong thực tế thì trong thời gian đầu mới chia tay, cảm giác như vậy khá là bình thường và có thể chấp nhận được. Rất dễ hiểu nếu bạn cần thời gian để lấy lại được cân bằng cuộc sống cũng như cân bằng trong cảm xúc. Tuy nhiên, nếu đã một thời gian dài kể từ khi chia tay, bạn vẫn luôn từ chối những người tiến tới với bạn, từ chối những người theo sau bởi những lý do cũ, thì dần dà bạn sẽ thật sự tin rằng đời sống tình cảm của bạn bấp bênh, không được may mắn. Và bạn biết là khi mà bạn tin như vậy thì cuộc sống thực tế của bạn sẽ trở nên như thế nào rồi cũng không.
Nếu bạn biết mở lòng ra và đón nhận những cơ hội mà duyên số đem tới cho bạn thì bạn sẽ ngừng việc ngầm phán xét đối phương, từ đó góc nhìn của bạn không những sẽ trở nên rộng hơn mà còn khách quan hơn. Với cái nhìn toàn cảnh thay vì chỉ tập trung soi xét và so sánh đối tượng mới với người cũ, bạn có thể chợt nhận ra rằng "Ồ, có thể là cô ấy ăn mặc không đẹp bằng người cũ nhưng cô ấy là một người rất hiểu chuyện và sâu sắc", "Ồ, anh này không gạt để chân cho mình nhưng lại làm mình cảm thấy rất an toàn và đáng tin".
Khi mà bạn mở lòng ra và có một cái nhìn khách quan với người khác, sẵn sàng đón nhận sự tiếp cận từ người khác, không chỉ người ấy sẽ cảm thấy bạn tự tin mà chính bạn cũng sẽ cảm thấy tự tin hơn vào bản thân. Bởi giờ đây bạn không còn bị cái bóng của những mối quan hệ cũ che bạn lại, dựng hàng rào xung quanh tim bạn nữa.
Và một trong những cách dễ nhất để cho mọi người thấy rằng bạn đã sẵn sàng để đón nhận sự tương tác từ mọi người đó là cười. Đây cũng là một trong những cách giúp đàn ông trở nên hấp dẫn hơn mà mình từng nói ở Vlog số 54 và 52. Cười nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu bạn để ý khi ra ngoài đường thì bạn sẽ thấy là không nhiều người cười với người phục vụ khi nhận đồ hay khi trả tiền, không nhiều người cười khi có người giữ thang máy cho mình, không nhiều người cười khi đưa vé xe cho bác trông xe, không nhiều người mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt của người lạ. Có quá nhiều tình huống mà bạn có thể cười nhưng mà lại không làm nó. Đương nhiên là cười mỉm, cười duyên chứ không phải là cứ hở tí là nhe cả hàm hay cười hô hố ra nhá.
Việc cười này không chỉ là một phép lịch sự về mặt giao tiếp mà nó còn là tín hiệu được đón nhận vô thức từ người đối diện rằng bạn đang ở trong một tâm trạng tốt, không thù địch, an toàn để tiếp cận. Ngoài ra, so với một khuôn mặt lo âu, mắt láo liên, miệng lắp bắp thì một nụ cười đúng chỗ rõ ràng sẽ thể hiện sự tự tin gấp trăm lần, đúng không?
Ngoài ra thì bạn cũng nên để ý tới ngôn ngữ cơ thể của mình. Nhiều người có một khuôn mặt lúc nghỉ trông như là họ đang cau mày, rất khó chịu. Một số người dù họ đã cảm thấy bình thường nhưng mà họ lại trông như thể đang rất tức giận vậy. Như vậy thì còn ai dám lại gần bạn nữa, đúng không? Bạn ngồi ở quán cà phê mà bạn cứ vừa gục xuống bàn vừa lướt máy tính thì kể cả có ai muốn làm quen bạn, họ cũng sẽ chọn vào lúc khác. Hay lúc đi hẹn hò mà bạn cứ ngồi khoanh tay, dựa lưng ra làm sao hay chỉ chăm chăm vào điện thoại, hỏi gì đáp nấy thì đó chính là không chịu mở lòng ra, từ đó mất đi sự hấp dẫn trong mắt đối phương. Vì vậy, để trở nên tự tin hơn, hấp dẫn hơn, hãy mở lòng ra và mở cả từ tâm trí, trái tim lẫn những gì bạn thể hiện ra bên ngoài nhá.
Cách tiếp theo có thể đem lại cho bạn sự tự tin đó là nhìn vào những điều mà bạn tự ti về bản thân và nhìn nó theo một góc độ khác. Nói một cách khác, khuyết điểm mà bạn đang tự ti chỉ là khuyết điểm nếu chính bạn coi đó là khuyết điểm.
Ví dụ hại như các bạn đã biết thì mình là một thầy giáo dạy cấp 3 ở bên Úc. Hai môn mình dạy là kế toán và quản trị kinh doanh. Đôi khi có những từ hơi dài một chút hoặc hơi khó đọc một chút thì mình nói toàn bị vấp, nhất là khi đang trong đà giảng bài. Nếu là người khác thì có lẽ là họ sẽ coi đó là nhược điểm và sẽ cố tránh dùng từ đó khi nói. Nhưng vì mình không coi nó là một khuyết điểm nên mình không ngại khi dùng những từ đó, mình cũng không ngại bị vấp để rồi lại vấp mình. Có nhớ lần đầu mình nói vấp từ "remuneration" là lương lậu đó, mình phát âm mãi không được vì không những là mình nhớ nhầm chính tả của từ đó thành "renumeration" thay vì là "remuneration", mà sau đó cả lớp còn một miệng cười xòa, hú hét lại với nhau. Thế xong rồi mình quay qua hỏi học sinh là "Thế cái từ đấy đọc là như thế nào đấy nhỉ?". Đương nhiên là du học sinh ở đây thì phát âm được từ đó dễ dàng hơn mình. Thế là nó đọc nhanh quá thì mình nói "Từ từ thôi, nói chậm thôi, tiếng Anh của thầy đâu có tốt lành như của mày đâu. Nói từng âm một cho tao". Rồi bọn nó cũng dạy mình tới lúc mà mình phát âm được đúng thì cả lớp lại vỗ tay tán thưởng. Nhưng mà chùa rất là vui. Và kể từ đó thì cứ mỗi khi trong sách xuất hiện một từ nào đó lạ lạ hoặc là dài thì bọn học sinh lại đùa và bảo "Thầy ơi, thầy phát âm từ này xem nào". Và mình lại vui vẻ chấp nhận thử thách đó. Nó trở thành một trò đùa đặc sản trong lớp mình và lũ học sinh cũng rất thích.
Cái chính từ ví dụ trên đó là khi mà bạn không ngại thể hiện ra khuyết điểm của mình thì nó đã không còn là khuyết điểm nữa. Thay vào đó nó là một điều mà không nhất thiết phải sửa đổi hoặc nó là một phần con người của bạn và nhìn chung là bạn cảm thấy ổn về việc đó thì nó sẽ trở thành một đặc sản, một tính năng, một dấu ấn của riêng bạn. Và vì nó là dấu ấn của riêng bạn nên thái độ của bạn về nó thế nào thì mọi người sẽ cảm nhận về dấu ấn đó như thế.
Ví dụ nếu bạn có vết sẹo lớn trên mặt chẳng hạn mà bạn cứ luôn miệng phàn nàn về nó với người mới quen, rằng nó làm bạn xấu đi, rằng bạn tự ti về nó thì người ta cũng sẽ tin rằng bạn trông thật sự xấu với cái sẹo đó. Ngược lại, nếu bạn đem cái sẹo đó của chính mình ra làm trò đùa thì họ cũng sẽ thấy nó thú vị. Nếu bạn cư xử như thể khuôn mặt của bạn cũng bình thường như bao người khác thì người đối diện cũng quên luôn sự hiện diện của sẹo ấy.
Nếu đó là một điều mà bạn đang muốn cải thiện thì việc thừa nhận về nó sẽ trở thành một sự kết nối rất thật với người đối diện, bởi thông điệp mà bạn đã gửi tới đó là "Tôi không hoàn hảo". Tại sao thông điệp đó lại có thể tạo được một sự kết nối chân thành ngay lập tức với người khác? Vì dù bên ngoài ai cũng muốn đưa ra phiên bản tốt nhất của mình thì trong thâm tâm ai cũng nhận thức được rằng họ không hoàn hảo. Khi bạn chủ động thừa nhận trước điều đó, kiểu như "Ừ, đúng là tôi hay có tính lề mề thật và tôi vẫn đang cố gắng để sửa nó đây", người đối diện sẽ thấy rằng "À, người ấy cũng không hoàn hảo giống mình". Từ đó thì họ cũng sẽ cảm thấy an tâm khi rũ bỏ vỏ ngoài của họ xuống và như vậy thì kết nối giữa hai người sẽ chân thật hơn. Chưa kể là họ cũng sẽ thấy bạn thực sự dũng cảm và tự tin khi dám thừa nhận khuyết điểm của mình như vậy.
Nghe thì có vẻ dễ nhưng thực ra lại rất khó, bởi trong thực tế rất nhiều người trong chúng ta vẫn còn bị ảnh hưởng rất nhiều bởi ý kiến của những người xung quanh. Ngay cả khi bạn đã chấp nhận về chiều cao của mình rồi nhưng khi ra ngoài mà gặp ai đó chê bạn lùn, sẽ rất ít người có thể cười lại và nói "Thì làm sao? Anh chả sao cả". Mà ngược lại sẽ có rất nhiều người sẽ lại trở nên tự ti vì nó. Thực sự thì cái sự khác biệt giữa "Dù vội vào" và "Thì làm sao" nó được thể hiện ra rõ lắm, và không chỉ rõ trong tâm trí mà cả ra bên ngoài cho mọi người thấy nữa đấy.
Mình chỉ cao một mét 75 thôi, còn ông anh mình cao hơn một mét 84 nữa. Hai anh em đứng cạnh nhau thì chắc chắn là ai cũng thấy là ông ấy cao hơn. Nhưng khi đứng riêng ra thì ai cũng nghĩ là mình cao hơn. Đấy là vì mình hiểu rõ cơ thể của mình, cái gì không sửa được thì mình đã chấp nhận rồi, cái gì có thể cải thiện được thì mình đang trong quá trình cải thiện, và cái gì đẹp thì mình mặc quần áo phù hợp để tôn nó lên. Còn ông anh mình dù cao nhưng luôn tự ti về cân nặng của anh ấy, cái bụng béo của anh ấy. Nên khi đi lại thì dáng đi của ông hay bị gù và rụt cổ lại, từ đó khiến mọi người cảm giác ông ấy thấp bé hơn mình. Mình trở nên cao hơn vì sự tự tin và vui vẻ chấp nhận những gì mình có. Vì vậy, hãy biết chấp nhận những khuyết điểm của bạn nhá.
Lưu ý, điều này cũng không có nghĩa là vừa gặp bạn đã bô bô lên bảo "Tôi khiếm khuyết chỗ này, tôi thiếu chỗ kia". Nhớ là phải đúng lúc, đúng chỗ. Chưa kể là khi mà bạn tự tin về bản thân thì dù bạn chẳng làm gì thì nó cũng tự toát ra mà bạn không cần phải nói đâu.
Cách tiếp theo bạn có thể làm để tăng sự tự tin đó là tự ghi nhận và tán thưởng những điểm tốt của mình. Một trong những lý do khiến bản thân bạn kém hấp dẫn là vì luôn nghĩ rằng mình đầy rẫy khuyết điểm, rằng mình thế này thì không ai yêu cũng đúng thôi. Và thực sự nhìn thấy điểm tốt trong bản thân thì bạn mới có thể xây dựng được cái lõi cứng và ngẩng cao đầu được.
Và điểm tốt ở đây không nhất thiết phải là một ưu điểm vượt trội vạn người có một hay là điều mà bạn giỏi hơn cả trăm người khác. Rất nhiều khi điểm tốt là một việc gì đó mà bạn thích làm và hay làm, chỉ đơn giản như vậy thôi. Vì nó có thể được thể hiện từ những việc rất đơn giản như mỗi sáng thức dậy bạn đều gấp chăn màn gọn gàng, bạn biết giữ cho phòng mình sạch sẽ, bạn biết tắm rửa hàng ngày, bạn lái xe cẩn thận, rất ít khi bị mất đồ. Thậm chí nhiều khi những phép lịch sự tối thiểu như không hút thuốc trong nhà, nói chuyện nhỏ tiếng ở nơi công cộng hay đi giày vào từ buổi hẹn hò cũng đã là một ưu điểm mà không chỉ bản thân bạn nên tự hào mà còn là điểm hơn người của bạn.
Bên cạnh đó, bạn cũng nên tạo ra một thói quen tự thưởng cho bản thân mỗi khi bạn có một tiến bộ nào đó. Nếu bạn cảm thấy mình vẫn còn chút tự ti, rụt rè thì hãy thưởng cho bản thân ngay cả khi tiến bộ đó rất nhỏ, nhằm làm quen với cảm giác tốt về bản thân trước. Sau này thì bạn cứng cáp hơn một chút, bạn có thể nâng tiêu chuẩn của mình lên cao hơn, tự hứa chỉ thưởng khi đạt được một mức độ tiến triển nhất định.
Nên nhớ là những ưu điểm này hay tiến bộ này không nhất thiết phải là thứ mà người khác nhìn thấy được, vì đối tượng mà bạn muốn nhận được sự công nhận là chính bạn. Khi bạn liên tục trao cho mình sự công nhận đó, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn, từ đó bớt đi nhu cầu tìm kiếm sự công nhận từ người khác.
Cách cuối cùng mà mình muốn chia sẻ với các bạn để có được sự tự tin đó là sống theo lối sống của riêng bạn. Rất nhiều người ngoài kia chỉ có thể cảm thấy an toàn khi họ thuộc về số đông, tức là họ điều chỉnh lối sống của họ theo những người xung quanh họ. Nếu bạn bè muốn đi nhậu sau giờ làm thì dù họ mệt hay bận, họ cũng vẫn cố đi vì sợ mình không đi thì sẽ bị nói ra nói vào. Nếu người ấy nói người ấy thích quả na vì quả đấy ngon, họ cũng sẽ vội vàng đồng ý hùa theo dù họ không thực sự thích nó.
Đành rằng đôi khi việc điều chỉnh vì đám đông có thể cho là chấp nhận được, bởi dù gì chúng ta vẫn là động vật mang tính cộng đồng. Nhưng biên độ dao động điều chỉnh đó phải nằm trong giới hạn của bạn. Ví dụ, cả nhóm bước nhanh bằng được chậm, nếu bạn cảm thấy mình có thể bớt nhanh hơn để bắt kịp mọi người thì cứ làm. Nhưng nếu bạn thực sự mệt hoặc bị đau chân, hãy cứ mạnh dạn nói với mọi người đi trước, bạn nghỉ một chút và sẽ bắt kịp họ sau, thay vì cứ cố đuổi theo họ để rồi tới khi mà tới nơi, chân của bạn lại bị toạc ra, bị thương nặng hơn.
Việc sống đúng với những gì mà mình muốn theo cách mà bạn cảm thấy dễ chịu nhất sẽ giữ cho bạn luôn ở tâm trạng thoải mái, đồng thời khiến bạn nổi bật hơn giữa đám đông. Như đã nói thì rất nhiều người ngoài kia luôn điều chỉnh bản thân họ để hòa trộn vào đám đông, ngay cả khi họ không thực sự thích làm như vậy. Khi bạn cứ làm điều bạn muốn vì bạn muốn vậy, thì dù nó có khác với quyết định của đám đông, bạn vẫn cảm thấy tốt về bản thân và những người khác sẽ cảm thấy sự tự tin nơi bạn.
Sống với lối sống, nhịp sống của chính mình không phải là điều gì đó đao to búa lớn. Bạn cũng không phải thay đổi hoàn toàn lối sống từ trước bây giờ bạn vẫn làm. Nó chỉ đơn giản là bạn thật hơn với những gì bạn muốn. Nếu trước giờ khi cả nhóm gọi trà sữa, bạn vẫn cứ gọi vị xoài chỉ vì crush của bạn cũng thích vị đó và bạn muốn tỏ ra hai người có cùng điểm chung, hãy thay đổi và gọi vị bạn muốn. Nếu bạn vốn là người có lối nói chuyện chậm rãi mà đối phương lại cứ nói liến thoắng, thay vì cố bắt kịp nhịp điệu, hãy cứ từ tốn nói với tốc độ mà bạn cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên điều này không có nghĩa là bạn cứ thích làm gì thì làm mà không để ý tới hậu quả lên người khác. Điều này có nghĩa là hãy cân nhắc ý muốn của mình, nghĩ xem nếu mình làm theo một trăm phần trăm đúng ý mình thế liệu có hậu quả gì cho người khác hay không. Nếu không thì cứ thế mà làm. Còn nếu có thì xem xem có cách nào làm giảm hậu quả đó hoặc thỏa hiệp với người kia để cả hai đều được hài lòng hay không. Mục tiêu của chúng ta là sống càng thật càng tốt với chính bản thân mình chứ không phải lúc nào cũng thẳng căng theo ý mình.
Vậy là đã tới cuối Vlog rồi. Rất cảm ơn các bạn đã chịu khó nghe từ nãy tới giờ. Mong là Vlog tổng hợp này sẽ giúp các bạn có được một cái nhìn tổng thể hơn về làm thế nào để có được sự tự tin. Còn bây giờ, tạm biệt và hẹn gặp lại.