tâm lý học; phát triển bản thân; tình yêu; gia đình; kỹ năng mềm; cân bằng cuộc sống; trưởng thành; nam tính; nữ tính; kiểm soát cảm xúc; đứa trẻ bên trong; tư duy; sự nghiệp; hôn nhân; đặt mục tiêu; cứng rắn và mềm dẻo.
Sự trưởng thành đến từ việc cân bằng giữa nam tính (lý trí, quyết đoán) và nữ tính (cảm xúc, mềm dẻo) trong mỗi con người. Đàn ông cần học cách kết nối và bày tỏ cảm xúc, trong khi phụ nữ cần học cách kiểm soát cảm xúc và suy nghĩ lý trí hơn.
Đừng chối bỏ "đứa trẻ bên trong". Biết cách cân bằng giữa sự nghiêm túc của người lớn và sự vui vẻ, vô tư của trẻ con sẽ giúp bạn giảm căng thẳng, trở nên dễ gần, đáng mến và kết nối tốt hơn với mọi người.
Cân bằng giữa "cứng" (bảo vệ quan điểm, nói không khi cần) và "mềm" (lắng nghe, khéo léo) là chìa khóa. Quá mềm sẽ thành nhu nhược, bị người khác lấn át. Quá cứng sẽ bị cô lập và không có bạn bè.
Cân bằng giữa mong muốn và thực tế. Hãy theo đuổi đam mê và ước mơ, nhưng luôn phải đánh giá một cách thực tế về khả năng của bản thân, những rủi ro và những hậu quả có thể xảy ra trước khi đưa ra quyết định.
Cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân là một nghĩa vụ trong tình yêu. Bỏ bê người bạn đời vì sự nghiệp, dù với mục đích tốt, cũng là một hành động vô trách nhiệm. Một mối quan hệ bền vững đòi hỏi thời gian chất lượng dành cho nhau.
Bạn có cảm thấy khó khăn khi thể hiện khía cạnh "nữ tính" (cảm xúc, mềm dẻo) của mình nếu bạn là nam, hoặc khía cạnh "nam tính" (quyết đoán, lý trí) nếu bạn là nữ không? Xã hội đã định hình quan niệm của bạn về điều này như thế nào?
Lần cuối cùng bạn cho phép "đứa trẻ bên trong" mình được vui đùa một cách vô tư là khi nào? Bạn có nghĩ rằng việc quá nghiêm túc đang làm cuộc sống của mình trở nên căng thẳng không?
Trong một tình huống bất đồng quan điểm gần đây, bạn đã hành xử theo hướng "cứng" (bảo vệ quan điểm đến cùng) hay "mềm" (nhượng bộ để giữ hòa khí)? Kết quả của lựa chọn đó là gì?
Đam mê lớn nhất của bạn là gì? Bạn đã bao giờ ngồi xuống và phân tích một cách thực tế những gì cần phải đánh đổi (thời gian, tiền bạc, sức khỏe) để theo đuổi nó chưa?
Hãy thành thật đánh giá, bạn đang dành bao nhiêu phần trăm năng lượng và thời gian cho công việc so với cho gia đình và các mối quan hệ? Sự cân bằng (hoặc mất cân bằng) này đang ảnh hưởng đến hạnh phúc của bạn như thế nào?
Ừ, "cái gì quá cũng không tốt". Và tính chính xác của câu nói này thường là cao và đúng trong phần lớn các trường hợp. Chúng ta luôn cần có một sự vừa phải và sự cân bằng giữa hai thái cực để mọi thứ diễn ra được mượt mà hơn. Vậy chính xác thì chúng ta nên cân bằng giữa cái gì với cái gì? Nào, ta cũng bắt đầu Vlog này thôi.
Sự cân bằng đầu tiên mà mình muốn nói tới trong Vlog này là cân bằng giữa sự nam tính và nữ tính. Ở Vlog số 6 khi mà nói về sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ về mặt tâm lý, mình đã có nói rằng trong mỗi cơ thể của đàn ông đều có một phần hormone của phụ nữ gọi là estrogen, và mỗi cơ thể của phụ nữ đều có một phần hormone nam gọi là testosterone. Và hai loại hormone này cũng chịu trách nhiệm cho nhiều những cách hành xử mang tính nam như hung bạo, hiếu chiến, mạnh khỏe, cũng như là những cách hành xử mang tính nữ như mềm dịu, tình cảm, xúc động. Có thêm một người đàn ông biết đồng cảm với người khác và có những cử chỉ dịu dàng với người yêu và cho phép một người phụ nữ biết gạt đi cảm xúc và đưa ra những quyết định mang tính logic, dứt khoát khi cần thiết.
Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu liều lượng của hai loại hormone này trở nên mất cân bằng? Một người đàn ông có quá nhiều tính nữ sẽ trở nên ủy mị, yếu đuối, đụng chuyện là chỉ biết khóc lóc, ăn vạ mà không thể trở thành trụ cột của gia đình được. Còn một người phụ nữ quá nhiều tính nam thì sẽ trở nên quá logic, quá cứng rắn và mạnh mẽ và sẽ chẳng cần ai che chở hay nương tựa cho mình và sẽ mãi cô đơn. Hoặc một người đàn ông quá nam tính thì lúc nào sẽ suy nghĩ logic, luôn phân biệt rõ ràng đúng sai và gặp khó khăn trong việc đặt mình vào vị trí của người khác. Một người phụ nữ quá nữ tính thì cảm xúc thường xuyên thay đổi, dễ hoảng loạn và dễ bị chèn ép.
Như vậy thì để có được sự bình tâm trong tâm hồn, chúng ta cần có sự cân bằng về tính nam và tính nữ trong mỗi người. Trong vlog số 6 mình đã nói khá kỹ về vấn đề này, các bạn có thể xem lại. Điều mà mình muốn nhấn mạnh ở đây là các bạn nam hãy dần dần mở lòng với mọi người, dám nói ra những cảm xúc của mình cho mọi người thấy sự nhạy cảm trong tâm hồn của mình cũng như học cách bày tỏ yêu thương đúng như những gì mình đã cảm thấy chứ không phải theo cách mà các bạn nghĩ đàn ông nên làm. Còn các bạn nữ nên học cách suy nghĩ logic hơn, biết cứng rắn và dứt khoát khi cần thiết, biết kiểm soát cảm xúc của mình thay vì để nó kiểm soát bạn. Làm được như vậy thì cả hai giới sẽ cùng đưa nhau trở nên hoàn thiện và tiến bộ hơn, cuộc sống nói chung và công cuộc làm chủ bản thân nói riêng.
Sự cân bằng thứ hai là sự cân bằng về người lớn và trẻ con trong tâm hồn. Chắc hẳn là ai cũng biết rằng là trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một đứa trẻ và đó cũng chính là ta khi còn thơ bé. Và khi điều kiện và hoàn cảnh cho phép thì chúng ta sẽ hành xử như những đứa trẻ con có thể người lớn. Vấn đề của nhiều người là khi chúng ta lớn lên, những bộn bề lo âu của cuộc sống sẽ khiến chúng ta bận rộn mà quên đi đứa trẻ đó. Có người tuy nhớ ra nhưng lại không cho phép kết nối lại với đứa trẻ đó vì nghĩ rằng mình lớn rồi, mình phải luôn trưởng thành. Và thế là họ kìm nén mình sẽ lại nữa.
Thực ra, một trong những dấu hiệu của việc trưởng thành thực sự đó là chấp nhận con người mình, và con người bạn bao gồm cả đứa trẻ bên trong bạn nữa. Bạn cần biết lúc nào thật sự nên nghiêm túc và chuyên nghiệp, nhưng cũng cần biết cả khi nào nên biết thả lỏng và làm những điều mà đứa trẻ bên trong bạn muốn làm. Trẻ con thường không lo nghĩ gì nhiều về cuộc sống mà chỉ nghĩ tới việc hưởng thụ sự vui vẻ trong từng giây phút mà chúng được sống thôi. Được quay trở lại làm trẻ con, dù chỉ là một vài phút thôi, thực sự có thể giúp bạn cảm thấy yêu đời hơn, giữ cho tâm trí bạn được thư giãn và lấy lại sự bình an trong nội tâm cũng như sức mạnh để tiếp tục, cũng như sức mạnh để tiếp tục quay lại đối chọi với những bộn bề lo toan ngoài kia.
Việc kết nối với đứa trẻ con bên trong bạn còn giúp cho sự kết nối của bạn với những người xung quanh dễ dàng hơn nữa. Rõ ràng là không ai muốn kết thân với một người mà lúc nào cũng cứng nhắc, lúc nào cũng chỉ biết nói chuyện công việc và mọi thứ đều phải chuẩn chỉnh. Nếu bạn đôi khi cũng có mấy câu hỏi ngớ ngẩn, đôi khi lỡ tay làm rơi đồ, thi thoảng cụng đầu vào bàn do không để ý, nói năng ngọng nghịu hay cười vì một lý do ngớ ngẩn nào đó thì mọi người xung quanh sẽ muốn lại gần bạn hơn. Vì chính những hành động vụng về, hậu đậu kia, chính những hành động giống như một đứa trẻ kia sẽ khiến họ hạ rào chắn tâm lý xuống. Bởi vì đâu có ai muốn cảnh giác với một đứa trẻ, nhất là khi mà chúng có những hành động ngô nghê và dễ thương, đúng không?
Và nếu ngay từ đầu bạn đã sống thật với đứa trẻ bên trong mình, dù công việc vẫn hoàn thành tốt nhưng lúc nào cũng vui vẻ hưởng thụ cuộc sống như một đứa trẻ vô tư vô lo, thì chỉ cần phải nghiêm túc bàn luận về một vấn đề gì đó sâu sắc, bạn lại dùng tới mặt người lớn của mình thì hiệu ứng đòn bẩy lên mọi người lúc này sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Mọi người sẽ bất ngờ với sự trưởng thành bên trong bạn và có ấn tượng rằng bạn là một người có chiều sâu chứ không phải là chỉ có một anh chàng vui tính, thân thiện nữa. Điều đó sẽ rất tốt cho bạn. Đây cũng chính là cách mà mình sống mỗi ngày. Phần lớn thời gian mình đều rất là vui vẻ, thậm chí là có phần tưng tửng và thường làm mọi người xung quanh cười phá lên. Nhưng khi có biến, mình vẫn sẵn sàng là người chịu trách nhiệm xử lý và xử lý đâu ra đấy. Hai cháu nhà mình rất quý chú Hà nhưng lúc nào chú Hà cũng là người mà chúng sợ nhất. Mình làm gì sai thì cũng là sợ chú Hà mắng nhất, mà dù mình chả đánh chửi mắng chúng bao giờ. Mình chỉ đơn giản là nghiêm mặt lại, nghiêm giọng lại mà bọn trẻ con nhà mình thì khi đã quá quen với hình ảnh chú Hà chơi với chúng như một đứa trẻ luôn, nên khi mà mình thay đổi như vậy thì đó là thay đổi quá lớn và khiến chúng sợ. Em học sinh trên lớp mình cũng phản ứng tương tự mỗi khi mình nheo mắt nhìn mấy đứa mà nói chuyện mà không nghe bài.
Tóm lại là cần biết cân bằng giữa người lớn với đứa trẻ trong tâm hồn bạn. Nếu bạn có người yêu hay vợ hay chồng thì điều này càng trở nên quan trọng. Nếu cả hai người đều lúc nào cũng nghiêm túc, không lo cái này thì tính toán cái kia, có lẽ là không khí gia đình lúc nào cũng sẽ nặng nề và dễ gây căng thẳng, không tốt cho tâm trí chút nào.
Cân bằng thứ ba mà chúng ta cần phải có đó là sự cân bằng cứng và mềm. Tâm lý không muốn làm phật lòng bất cứ ai có thể nói là một tâm lý khá tự nhiên của con người. Vì chúng ta vốn là giống loài sống theo bầy đàn nên rất dễ hiểu nếu thiên hướng tự nhiên của chúng ta là được người khác yêu mến và chấp nhận. Vấn đề ở chỗ khi chúng ta mềm quá mức, luôn chiều theo ý của người khác chỉ để có được sự chấp nhận đó thì chính chúng ta mới là người tạo cho họ thói quen chà đạp, lấn át chúng ta. Chính chúng ta khiến cho họ nghĩ rằng "Thằng ấy hay con ấy là một đứa nhu nhược nên nói gì, nhờ gì nó cũng sẽ làm". Từ đó, không lợi dụng thì cũng tỏ ra coi thường hay thậm chí là thương hại.
Và ngược lại, khi ta cứng quá mức, việc gì cũng phải cãi bằng được, việc gì cũng phải là mình đúng và mình thắng, không chịu nhận sai, không chịu thay đổi thì chẳng mấy chốc mà chúng ta sẽ dễ bị đào thải ra khỏi cộng đồng. Thầy giáo dạy văn hồi cấp 3 từng nói một câu mà đến giờ mình vẫn còn nhớ, đó là "Nếu một ngày nào đó em nhận ra tất cả mọi người đều là kẻ thù của mình thì vấn đề nằm ở các em. Nhưng nếu tất cả mọi người đều là bạn của mình thì vấn đề nằm ở các em nốt". Cái gì cũng có giá của nó, và cái giá phải trả cho việc được là chính mình và bảo vệ được chính kiến, quan niệm của mình là sẽ có những người yêu mến bạn và cũng có những người không thích, thậm chí là ghét bạn.
Với đa phần mọi người, cuộc sống mỗi ngày thường trôi đi khá êm đềm, rất ít có biến cố gì đó thực sự to lớn. Với những sự việc xảy ra mà không quá nghiêm trọng như vậy, mềm lúc nào hay lúc đấy. Nhưng mềm không có nghĩa là quỳ xuống cho người khác ngồi lên đầu, mà là ăn nói nhẹ nhàng, lịch sự, vẫn bảo vệ quan điểm của mình nhưng biết lựa lời khéo léo để giảm bớt sự phật lòng nơi người nghe. Mềm cũng có nghĩa là đầu óc luôn mở cửa chào đón những lời góp ý, những ý tưởng mới dù cho nó có đến từ đâu.
Ngược lại, khi đã cân nhắc những góp ý, những ý tưởng khác rồi mà bạn vẫn muốn giữ lấy quan niệm của mình thì hãy cứng. Đương nhiên là cứng cũng không phải là quay qua tấn công cá nhân người khác hay chửi rủa, gào thét hay động tay động chân. Cứng ở đây là cho người khác hiểu rằng "Với mọi sự tôn trọng dành cho bạn, tôi vẫn sẽ giữ vững quan điểm của mình". Cứng ở đây là biết nói không khi mình muốn nói không. Nhưng việc cứng mềm này không phải lúc nào cũng cố định, cũng không phải là lúc nào cũng 50-50 mà tùy vào hoàn cảnh mà thay đổi. Ví dụ, khi đi chơi với bạn bè, có khi bạn lại 7 cứng 3 mềm, nhưng với bố mẹ thì lại chỉ 2 cứng 8 mềm. Kể cả khi bạn đi làm, đôi khi bạn sẽ phải rơi vào hoàn cảnh mà bạn không thể nào cứng được.
Lời khuyên mình đưa cho các em sắp ra trường hoặc chuẩn bị đi xin việc, dù chỉ là việc đi làm thêm, rằng trong thời gian đầu mới vào làm, trong lúc mới, hãy thông qua những cuộc trò chuyện phiếm với đồng nghiệp hay với sếp mà gửi đến thông điệp ngầm với họ rằng "Em là một người có chính kiến và không dễ có thể làm em lung lay". Nếu ngay từ đầu em đã tạo cho mọi người xung quanh một ấn tượng như vậy thì ngay cả khi có một lúc nào đó mà họ muốn lấn át em thì họ cũng sẽ phải dè chừng và cân nhắc. Không có lời cuối cùng vì vị thế mà họ vẫn có thể làm được điều đó, nhưng khả năng họ chọn em làm đối tượng cũng sẽ ít đi. Mà nhớ là khi bạn là người mới thì thông điệp đó phải được gửi ngầm chứ không phải là vừa vào chỗ làm mới mà đã tỏ ra là bố đời được nhá.
Cân bằng tiếp theo mà bạn thực sự cần nhắc đó là cân bằng giữa thực tế và mong muốn, hay nói cách khác là cân bằng giữa từ bỏ và tiếp tục. Nó có thể là theo đuổi một người, nó có thể là theo đuổi một ước mơ, một hoài bão, một tham vọng. Chỉ có thể là cân nhắc giữa công việc tại nơi mà bạn đang được làm điều bạn thích nhưng môi trường làm việc toxic và một công việc mới nơi mà có môi trường làm việc tốt hơn nhưng công việc thì không thích lắm.
Ai cũng có mong muốn, nó mong muốn giúp chúng ta có một hướng đi mà bạn thích. Nhưng bạn cũng cần phải có cái nhìn thực tế về hướng đi đó và nhìn thấy rõ những chông gai, những trở ngại gì đó. Đồng thời thực tế nhìn vào chính khả năng của bản thân để xem xem mình có thể vượt qua hay chịu đựng những khó khăn đó tới tận cuối con đường hay không. Bạn muốn theo đuổi một cô gái mà cô ấy không thích bạn. Hormone hạnh phúc cùng cơn say tình yêu sẽ khiến bạn khăng khăng rằng cô ấy là duy nhất, rằng bạn sẽ đợi tới bao giờ cô ấy đổ bạn thì thôi. Thì liệu bạn có thể chấp nhận khả năng rằng cả cuộc đời này cô ấy vẫn sẽ mãi không bao giờ thuộc về bạn hay không? Có đủ khả năng chống chọi lại sự cô đơn một mình trong suốt những năm tháng theo đuổi cô ấy không? Rồi cả sức ép của bố mẹ trong việc nối dõi tông đường hay không? Bạn mong muốn có một cô người yêu xinh xắn, thông minh, vừa chu toàn được việc nhà, vừa kiếm ra tiền. Liệu bạn đã có những đặc điểm đủ để khiến người như vậy bị thu hút và hấp dẫn bởi bạn hay chưa?
Bạn muốn theo đuổi đam mê, đi theo đuổi bao giờ? Nếu bạn nhất quyết theo đuổi con đường ấy tới khi nào thành công mới thôi thì bạn có chấp nhận sống trong điều kiện tài chính eo hẹp để hy sinh hết cho đam mê của mình hay không? Nếu bạn muốn dốc hết sức đi làm nhiều việc cùng một lúc để vừa có tiền đầu tư cho đam mê, vừa có thể nuôi sống bản thân thì bạn có sẵn sàng đánh đổi sức khỏe hay thời gian dành cho các mối quan hệ khác hay không? Nếu có thì được bao lâu? Đã có còn ai đang phụ thuộc tài chính vào bạn hay không? Liệu bạn vẫn nỡ để họ cùng gánh sự eo hẹp đói khổ đó vì đam mê của bạn hay không? Bạn đã nhìn lại vào khả năng của mình để xem xem cho đến tận cùng mình có khả năng thực hiện hóa đam mê ấy không?
Hay như muốn giữ công việc hiện tại nhưng môi trường toxic thì liệu sức khỏe tinh thần của bạn có đủ vững vàng để trụ mãi ở đó được hay không? Liệu bạn có thể thay đổi môi trường toxic hay không? Nếu nghỉ việc thì trong bao lâu nữa mình có thể tìm được việc mới? Trong khoảng thời gian tìm việc mới ấy, mình có thể nuôi sống bản thân bằng cách nào? Nếu việc mới mà môi trường tốt nhưng công việc không thích bằng thì ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của bạn có ít hơn so với khi làm ở việc cũ, đúng cái mình thích và môi trường toxic hay không?
Kể ra cả đống câu hỏi, cả đống cân nhắc như vậy để các bạn có thể thấy là theo đuổi mong muốn của mình là một chuyện không hề đơn giản. Không phải cứ thấy thích thì làm theo, không thích thì bỏ, mà mọi quyết định trong cuộc sống của chúng ta đều có một kết quả, đôi khi nó là thành quả, đôi khi nó là hậu quả. Và bạn cần chắc chắn là mình có thể gánh được chúng trước khi thực hiện quyết định ấy. Mong muốn giúp cho bạn biết được hướng đi nào có thể đem lại hạnh phúc cho bạn, nhưng trong suốt quá trình bước đi, ngay từ những bước đi đầu tiên, bạn luôn phải nhận và đánh giá những gì xảy ra trong thực tế để cân nhắc những thay đổi cần thiết cho những bước đi tiếp theo của mình. Khi đôi khi bạn không cần phải thay đổi gì, cứ thế mà bước đi tiếp. Khi nó là thay đổi về lối đi, đôi khi nó là thay đổi về tốc độ đi, lúc khác nó lại là cách đi. Mà cũng có lúc thì bạn quyết định đứng yên, tự bồi bổ vào các kiến thức và các kỹ năng mà mình cần, tự nhìn lại những gì đã xảy ra và lên một kế hoạch tốt hơn rồi mới vội vàng mới đi tiếp. Đừng làm mọi thứ theo cảm xúc, theo bản năng.
Đương nhiên điều này thì không có nghĩa là bạn không thể nào cho mình xõa một cách vô tổ chức. Với một cái nhìn thực tế, bạn hoàn toàn có thể khoanh vùng hệ quả mà bạn có thể gánh được. Sau đó thì bạn có thể làm tất cả những gì mà bạn muốn trong vùng hệ quả đó. Ví dụ, sau khi mà đã tính toán và đảm bảo rằng với mức lương của tháng đó, sau khi trừ đi mọi chi phí, bạn còn khoảng 5 triệu và rằng ngay cả khi bạn bị mất hết 5 triệu này thì tháng đó bạn vẫn có thể đảm bảo một cuộc sống ổn thỏa, tức là cơm ba bữa, không phải nhịn ăn hay ăn mì tôm trừ bữa, thi thoảng vẫn có thể ăn ngoài hay đi cà phê với lũ bạn, thì bạn hoàn toàn có thể thỏa mãn mọi mong muốn của bạn với budget đó. Có thể là mua một món đồ đắt tiền mà bạn hằng mong ước, có thể là đầu tư một bộ skin Valorant, có thể là đăng ký một lớp học đàn, hoặc có thể mua cho bố mẹ một chiếc máy massage cầm tay xịn sò chẳng hạn. Đương nhiên là không phải tháng nào bạn cũng nên xài hết cái khoảng 5 triệu đó. Ý chính ở đây là khi bạn biết nhìn thực tế, bạn sẽ biết được hệ quả nào bạn có thể gánh được, hệ quả nào không. Và khi đó, đôi khi hãy tự cho phép bản thân mình xõa trong cái vùng mà bạn có thể thoải mái chịu trách nhiệm.
Cân bằng cuối cùng mình muốn nói tới ở vlog này đó là cân bằng giữa cuộc sống cá nhân và công việc. Có lẽ sự cân bằng này khá phổ biến, ai cũng biết là nên có nhưng thực tế là ít ai làm được. Ngoài trừ nguyên nhân mà mang tính ngoại cảnh mà bạn không thể thay đổi được như khi có dự án mới mà cả team cũng phải làm OT hay thì nguyên nhân phổ biến khiến nhiều người hay phải làm OT hoặc mang việc về nhà là kỹ năng quản lý thời gian kém. Về kỹ năng quản lý thời gian thì mình đã nói khá cụ thể ở vlog 43 "5 thói quen giúp tăng sự nam tính", các bạn xem lại. Vlog này thì mình muốn nói nhiều hơn về tác hại của nó lên một mối quan hệ tình cảm.
Tại sao mình muốn nói tới tác hại lên tình cảm thay vì lên cá nhân bạn? Vì khi bạn có một mình thì quyết định của bạn có là gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có mình bạn chịu. Bạn cho rằng việc làm 18 tiếng một ngày, ngủ 2 đến 3 tiếng một ngày, thi thoảng bỏ bữa khiến bị viêm loét dạ dày tá tràng là hoàn toàn xứng đáng để dự án mà bạn tâm huyết trở thành hiện thực thì nó vẫn chỉ ảnh hưởng ở riêng bạn. Nhưng một khi mà bạn đang trong một mối quan hệ tình cảm với ai đó, dù chỉ là người yêu chứ chưa nói tới vợ chồng nhá, thì những ảnh hưởng đó đã không còn tác động tới riêng bạn nữa mà cả người yêu của bạn cũng như chính mối quan hệ tình cảm của bạn.
Khi bạn đồng ý bước vào một mối quan hệ tình cảm, kể cả chỉ là yêu đương khi chưa tính chuyện lâu dài, thì tức là bạn đã đồng ý rằng sẽ đáp ứng nhu cầu tình cảm của người kia. Mình nhắc lại, nó là nghĩa vụ, bạn phải làm điều đó. So sánh người với động vật thì hơi kỳ nhưng đúng là nó giống như việc một khi mà bạn đã nhận nuôi chó mèo thì bạn có nghĩa vụ phải chăm sóc chúng đến nơi đến chốn, chứ không phải cứ thấy chó mèo người khác dễ thương là mua về mà hoàn toàn không có cam kết gì về việc chăm sóc chúng tử tế. Vậy làm như vậy là vô trách nhiệm, thậm chí là vô đạo đức. Và nếu bạn nhận lời yêu một người vì bạn thích việc có người ở bên chăm sóc mình, quan hệ tình dục với mình, tâm sự với mình mà ngay từ đầu hoàn toàn không hề có ý đáp ứng lại nhu cầu của người kia thì đó cũng là vô trách nhiệm, là vô đạo đức.
Khi bạn tập trung hoàn toàn vào công việc và có rất ít tới hầu như không có thời gian cho người kia, kể cả lý do của bạn là làm nhiều để có nhiều tiền xây dựng tương lai cho hai đứa, thì sự thật vẫn là bạn đã bỏ rơi người kia. Người kia dù có thấu hiểu cho sự bận rộn của bạn đến đâu, họ cũng không thể nào xóa bỏ được những yêu cầu vô cùng hợp lý của một người đang yêu: được ôm ấp, trò chuyện với người yêu, hai đứa cùng xem phim, đi một bữa ăn ngoài chẳng hạn, vân vân và vân vân. Cảm giác bị bỏ rơi trong chính mối quan hệ tình cảm của mình còn đáng sợ hơn rất nhiều so với việc độc thân. Người bị bỏ rơi tiếp tục ở lại thì thấy cô đơn, mà rời đi thì cũng thấy không đúng vì người bỏ rơi kia vốn không mắng mỏ, chửi rủa hay ngoại tình gì, lại còn được tiếng là chăm chỉ kiếm tiền xây đắp tổ ấm. Mà cứ cho là người bị bỏ rơi nén lại được những nhu cầu cá nhân đi, thì việc phải hàng ngày nhìn bạn, người họ yêu, làm việc tới suy kiệt sức khỏe, bỏ bữa ăn, không ăn, cứ nhất quyết làm việc sẽ khiến người yêu bạn trở nên rất đau lòng. Cũng giống như bạn đang tra tấn họ bằng việc làm tổn thương chính mình vậy.
Ở mối quan hệ yêu đương đã vậy, nếu hai bạn kết hôn, chỉ cần một trong hai người mất cân bằng này thôi thì gia đình đã gặp rất nhiều cãi vã rồi. Cũng là việc "bỏ thì thương, vương thì tội", nhưng mà ở văn hóa Việt Nam, việc ly dị thường hay gặp nhiều dị nghị hơn, thì đó khiến khả năng rời đi với nhiều người càng thấp hơn so với khi yêu đương. Bên cạnh đó là nếu một người tập trung quá vào công việc mà không có thời gian để ý tới người chồng, người vợ kia thì khả năng là rất cao là người ấy sẽ hoàn toàn không nhận ra những đóng góp, hy sinh của người bạn đời của mình dành cho mình, từ đó không trân trọng người đó và hậu quả là gì thì có lẽ là không cần bàn tới. Đó là chưa kể tới ảnh hưởng lên sự phát triển của trẻ con khi hai bạn có con. Mình tin rằng để một đứa trẻ phát triển toàn diện thì rất cần sự tham gia gần gũi và dạy bảo của cả bố và mẹ, nhất là ở giai đoạn đầu phát triển của trẻ. Bởi phụ nữ và đàn ông có những cách dạy con rất khác nhau nhưng lại bù trừ cho nhau. Chỉ cần một trong hai người quá bận, không có thời gian làm gương cho trẻ, nếu trẻ phải tiếp xúc quá nhiều với chỉ mẹ hoặc chỉ bố, chúng khi lớn lên sẽ gặp nhiều vấn đề về tâm lý. Còn nếu cả hai bố mẹ đều bận công việc và chỉ biết cung cấp cho con một cuộc sống vật chất đủ đầy thì có lẽ không phải nói mọi người cũng đã biết là những đứa trẻ như vậy lớn lên thế nào rồi, đúng không?
Vì vậy, bạn cần phải biết cân bằng giữa công việc và đời sống cá nhân trước khi bước vào một mối quan hệ. Cũng giống như những điều cân bằng bên trên thì nó không nhất thiết phải là 50-50. Bạn có thể dành 8, thậm chí là 10 tiếng ở chỗ làm nhưng hãy biết cách sắp xếp làm sao để bạn không phải mang việc về nhà, để một khi bạn rời khỏi chỗ làm, cả bạn và người yêu bạn đều biết rằng đó sẽ là thời gian dành trọn vẹn cho hai đứa. Nếu vì hoàn cảnh bắt buộc mà vẫn phải làm nhiều hơn, vẫn hãy có sự cân bằng cho đời sống riêng tư bằng việc cứ sau khi làm nửa tiếng hoặc một tiếng thì hãy tự cho mình nghỉ 5 phút và dành thời gian đó để nhắn một tin hay gọi một cuộc cho người yêu. Dù là ngắn thôi nhưng nó sẽ làm đầy ngọn lửa tình yêu cho cả hai người và từ đó lấy lại thế cân bằng. Nhưng lời khuyên vẫn là không nên làm OT quá lâu. Để mối quan hệ thực sự bền chặt, không gì hiệu quả hơn việc bạn luôn có một khoảng thời gian toàn tâm toàn ý cho người ấy mỗi ngày. Còn nếu bạn đang trong quá trình xây dựng sự nghiệp và dự đoán được rằng trong thời gian tới bạn sẽ phải tập trung cho công việc thì làm ơn đừng lý thử việc có người yêu và làm khổ người ta rồi.
Mục đích của việc vlog lần này là để bạn dừng lại và nhìn lại về cách chúng ta đang sống mỗi ngày, thay vì là sống theo một thói quen thì sẽ cân chỉnh lại những gì mà đang bị mất cân bằng để tìm tới sự thoải mái, sự an tĩnh trong tinh thần. Rất mong vlog lần này đã giúp các bạn được ít nhiều. Còn bây giờ, tạm biệt và hẹn gặp lại.