tâm lý học; tình yêu; phát triển bản thân; kỹ năng mềm; gia đình; tài chính; biết ơn; trả ơn; cho và nhận; mối quan hệ; hẹn hò; bình đẳng giới; trách nhiệm; quà tặng; tư duy; tiêu chuẩn kép.
Mọi mối quan hệ (ngoài tình cảm cha mẹ) đều vận hành theo quy luật "cho và nhận", không có gì là vô điều kiện: Khi bạn nhận bất cứ điều gì từ người khác, dù là một món quà, một bữa ăn hay một lời khuyên, luôn có một sự mong đợi (dù là vô thức) về việc được đáp lại hoặc ít nhất là được ghi nhận.
Coi những nỗ lực và đóng góp của đối phương là điều "đương nhiên" là liều thuốc độc giết chết mối quan hệ: Từ việc chàng trai trả tiền buổi hẹn đến việc cô gái nấu một bữa cơm, tất cả đều là những sự lựa chọn xuất phát từ tình cảm và cần được trân trọng, không phải là nghĩa vụ mặc định.
Biết ơn là chưa đủ, bạn phải có hành động "trả ơn" tương xứng: Lời cảm ơn chỉ là bước đầu. Một mối quan hệ bình đẳng và lành mạnh đòi hỏi cả hai phải chủ động tìm cách đáp lại công sức của nhau, dù bằng vật chất hay tinh thần.
Việc trả ơn không nhất thiết phải ngang bằng về vật chất; nó có thể được thể hiện qua sự chăm sóc, thời gian, công sức và quan trọng nhất là thái độ trân trọng. Nếu không thể đáp lại bằng một món quà tương đương, bạn có thể nấu một bữa ăn ngon, giúp đỡ khi họ cần, hoặc đơn giản là thể hiện sự cảm kích chân thành.
Đừng nhận những món quà vượt quá khả năng đáp trả của bạn: Việc này giúp duy trì sự bình đẳng trong mối quan hệ, tránh cảm giác mắc nợ và đặt bạn vào một vị thế chủ động, không bị phụ thuộc.
Khi cho đi, đừng bao giờ kể công: Hành động này làm giảm giá trị của sự cho đi, biến một ân huệ thành một món nợ và tạo áp lực nặng nề cho người nhận, khiến mối quan hệ trở nên kém đẹp.
Trong mối quan hệ của bạn, có những đóng góp nào từ đối phương (thời gian, công sức, tiền bạc) mà bạn có thể đã vô tình coi là "đương nhiên" không?
Bạn thể hiện sự "trả ơn" của mình trong tình yêu như thế nào? Nó có cân bằng với những gì bạn nhận được không?
Khi nhận một món quà đắt tiền từ người yêu, cảm xúc của bạn là gì: vui sướng, áp lực, hay cảm thấy mắc nợ? Bạn sẽ làm gì để đáp lại?
Bạn nghĩ sao về quan điểm của hai cô gái ở đầu video? Đâu là ranh giới giữa việc có kỳ vọng chính đáng và sự đòi hỏi, thiếu trân trọng?
Khi tranh cãi, bạn có bao giờ "kể công" về những gì mình đã hy sinh cho đối phương không? Hành động đó đã ảnh hưởng đến cuộc tranh cãi như thế nào?
Trước đây mình có nói chuyện với một cô gái về vấn đề cho và nhận. Khi đó thì cô ấy đang khoe là mấy đồ mỹ phẩm của cô ấy bao gồm cả son và nước hoa đều là do mấy vệ tinh tặng lúc tán tỉnh cô ấy. Khi đó thì mình hỏi là: "Ồ, mới tán tỉnh, chưa là người yêu chính thức mà đã tặng quà đắt tiền thế rồi cơ á? Thế em định tiến tới với họ hay sao mà lại nhận như vậy?". Và cô gái đó nói rằng: "Không, em không thích họ. Nhưng mà họ tự nguyện cho thì em cứ nhận thôi, em có đòi họ mua cho em đâu".
Gần đây thì mình có nói chuyện với một cô gái khác về mức lương của cô và người yêu của cô trong tương lai. Cuộc hội thoại thì diễn ra như sau:
"Ra trường thì em mong đợi mức lương khoảng bao nhiêu?"
"Dạ chắc là khoảng tầm 12 cho đến 15 triệu."
"Thế với mức lương đó thì em mong đợi người yêu em có lương khoảng bao nhiêu thì là chấp nhận được?"
"Dạ, nếu mà ở Sài Gòn này, thuê nhà, vừa phải lo cho bản thân, vừa phải lo cho gia đình và cả tình phí cho em nữa thì để sống thoải mái được chắc là phải tầm 50 triệu anh ạ."
"Thế nếu không phải lo cho gia đình thì sao?"
"Khoảng tầm 30, 40 triệu."
"Thế với mức lương mới ra trường của em thì em có thể để dư ra được nhiều không?"
"Vì em cũng đang thuê nhà nên chắc nó chỉ vừa đủ sống thôi ạ."
"Tức là em cũng không có dư dả gì để đem lại cho người yêu em cái gì đúng không?"
Khi mà mình hỏi câu này thì cô ấy mới ngập ngừng và nói là "Vâng". Và mình lại hỏi tiếp là: "Nhưng mà em vẫn mong đợi người yêu em cho em nhiều hơn những gì mà em có thể cho người ta đúng không?". Cô ấy lại ngập ngừng và nói là "Vâng". Và mình hỏi câu cuối đó là: "Thế thì mối quan hệ đó em không thấy là bất bình đẳng à? Chẳng phải đó là điều mà các chị em hay muốn hay sao?".
Thì khi mà mình hỏi như vậy thì cô ấy nghĩ một lúc và nói là: "Khi mà anh đặt vấn đề như vậy thì đúng là hình như là em đang có tiêu chuẩn kép thật. Em chỉ nghĩ là nếu người yêu có tài chính tốt thì người ta sẽ không bị quá nặng nề về việc kiếm tiền và như vậy thì sẽ có nhiều thời gian hơn cho em. Chứ nếu cứ đi làm liên tục, cày liên tục thì thời gian đâu mà yêu đương". Và cuối cùng thì mình bèn nói là: "Thế em nghĩ là người kiếm được 50 triệu thì sẽ rảnh rang được như người kiếm được 12, 15 triệu à? Mà bản thân em khi ra trường thì cũng phải đi làm, cũng phải cố gắng phấn đấu để có việc tốt hơn, lương tốt hơn, tức là thời gian rảnh cũng ít lại. Nói như em thì bản thân em cũng không nên có người yêu và những người nào còn đang phải phấn đấu vì sự nghiệp cũng đều không nên có người yêu à?". Lúc này thì bạn ấy mới ngừng lại một lúc và nói là: "Em hiểu ý anh rồi. Em nghĩ là em sẽ phải chấn chỉnh lại quan điểm trước giờ của em. Hiện tại thì em vẫn còn đang nghĩ đơn giản quá".
Đúng là bạn ấy vẫn còn đang nghĩ quá đơn giản về việc cho và nhận. Ai cho mình cái gì cũng mong đợi sự trả ơn. Đó là điều mà mình rút ra từ những năm va chạm với cuộc sống của mình. Đến ngay cả bố mẹ chúng ta, những người mà luôn yêu thương con cái vô điều kiện, đến tận cuối đời vẫn chỉ nghĩ xem là có giúp được gì cho con hay không, vẫn thầm có mong muốn một ngày nào đó chúng ta sẽ thành công và đem lại cho họ một cuộc sống đỡ khổ cực hơn cuộc sống trước đây, và cho họ những thứ mà trước đây họ không dám mua hay là chí ít là yêu thương họ như cái cách mà họ yêu thương chúng ta. Thì làm sao mà chúng ta có thể nghĩ là sẽ có ai đó ngoài kia tự dưng cho không mình cái gì?
Khi mà bạn nhận một cái gì đó, dù nhỏ hay là dù lớn, từ người khác thì bạn đã mang nợ họ. Một người lạ mở cửa và nhường bạn đi trước vẫn sẽ vô thức mong đợi một lời cảm ơn từ bạn. Nếu bạn không có hành động thể hiện sự biết ơn đó, dù là bằng lời nói hay là bằng một cái gật đầu, một cái mỉm cười, thì người kia nhẹ thì sẽ nhún vai lắc đầu, nặng thì sẽ chê thầm bạn ở trong đầu. Và rồi nếu lần tới cũng là bạn đi trước và mở cửa trước thì họ cũng sẽ mong đợi là bạn giữ cửa cho họ như cái cách mà họ đã làm cho bạn.
Khi một cô gái được tán tỉnh thì việc chàng trai tặng quà hay là mời đi chơi, đi ăn, đi xem phim, dù là tự nguyện, dù là ga lăng, nhưng chắc chắn người con trai đó đang mong đợi bạn sẽ nhận lại được tình cảm tương xứng từ cô gái, chứ không phải là ai cũng thừa thãi thời gian hay là tiền bạc để chi trả cho một người lạ mặt chỉ vì họ là đàn ông.
Ngay cả khi hai người đã chính thức là người yêu hay là vợ chồng thì đừng nghĩ là những gì người ấy làm cho mình là vô điều kiện, là điều mà người yêu nhau đương nhiên là phải làm cho nhau. Có điều kiện cả đấy. Điều kiện là bạn phải chung thủy, cũng phải yêu họ nhiều như họ yêu bạn, cũng phải chăm sóc họ như cái cách họ chăm sóc bạn. Ra ngoài đi làm, mentor hướng dẫn bạn làm việc, dù hướng dẫn bạn vốn dĩ là việc của người ta nhưng họ cũng vẫn mong đợi bạn là giúp lại người ta cái gì đó khi mà họ cần, chí ít là bằng với công sức mà họ đã bỏ ra để giúp bạn. Trong giao lưu bạn bè, nếu bạn thân như anh em ruột thịt có mời bạn một bữa chủ yếu là để nói chuyện tâm sự thì họ cũng vẫn mong muốn lần tới bạn tổ chức tiệc vui ở nhà thì bạn cũng sẽ mời họ tới.
Vậy nhưng rất nhiều người vẫn đang chỉ đơn thuần là biết nhận, khá hơn thì là biết ơn nhưng không hề nghĩ tới việc trả ơn.
Con cái thì cứ thế nhận của cha mẹ, tiêu sạch tiền của cha mẹ chỉ vì biết là sẽ không bị bố mẹ đòi nợ.
Các cô gái thì cứ nhận quà này quà kia rồi đi chơi, thậm chí là đi du lịch bằng tiền của người yêu, miệng thì có thể nói là cảm ơn nhưng lại không hề nghĩ tới việc gánh vác chi phí cùng hoặc là đền đáp lại sau đó vì "Anh là đàn ông, anh làm được nhiều tiền hơn cơ mà".
Các anh chồng thì cứ thoải mái quẳng đồ đạc bừa bãi, mặc kệ đống bát đũa bẩn đấy vì "Cô là vợ, cô phải tự biết đi mà dọn dẹp đi chứ".
Rất nhiều người đang coi những gì người khác làm cho mình là đương nhiên, rằng làm những cái điều đó, những cái điều đáng lẽ nên là ân huệ đó lại trở thành điều mình xứng đáng được hưởng, mà cho thì cứ nhận thôi. Các bạn ạ, hãy biết trân trọng những gì người khác làm cho mình ngay cả khi họ tự nguyện và biết trả ơn họ nhé. Nhớ nhé, biết ơn không thôi chưa đủ mà còn phải nghĩ tới việc trả ơn, vì chừng nào bạn còn chưa trả được ơn đầy đủ thì bạn sẽ còn mãi mắc nợ họ.
Đây là lý do mà mình nghĩ là trong những trường hợp không yêu nữa thì đòi quà, người bị đòi quà vẫn cứ nên vui vẻ trả lại cho người kia. "Vui vẻ" ở đây không có nghĩa là bạn không cảm thấy khó chịu hay là phiền phức vì điều đó. Nhiều khi những gì người ấy đòi mình đã dùng rồi, giờ muốn trả lại thì lại phải đi mua cái mới, hoặc là họ đòi đúng lúc mình đang cần tiền. Nhưng "vui vẻ" ở đây có nghĩa là bạn không cần phải ấm ức về việc đó. Cho dù việc chia tay đòi quà là việc không nên về mặt phép tắc ứng xử, thôi thì mình không trả ơn được họ về mặt tình cảm, nhưng đóng góp trong mối quan hệ mình cũng không làm được nhiều như họ làm cho mình thì thôi mình trả lại họ bằng vật chất cho nhẹ lòng. Vậy, bạn cứ nghĩ như vậy cho tâm trí mình thoải mái.
Đàn ông, với những mặc định từ xã hội và văn hóa rằng phải là người ga lăng, phải là người hào phóng, phải ra vẻ là xứng đáng là trụ cột gia đình, thường bị rơi vào tình huống không được ai trả ơn, dễ bị lợi dụng mà không dám lên tiếng vì sợ bị mang tiếng là "Đàn ông đàn ang gì mà câu nệ cái việc đấy?". Đàn ông thì cũng muốn những công sức, những cố gắng, những cống hiến của mình vào một mối quan hệ được đền đáp xứng đáng vậy. Nếu bạn vẫn luôn mong đợi bình đẳng giới, luôn muốn mình là người phụ nữ mạnh mẽ hay là độc lập thì hãy luôn nghĩ tới việc biết ơn và tính tới chuyện trả ơn những gì anh người yêu làm cho mình.
Tiêu 100.000 của một anh chàng có lương 2 triệu hay 100.000 của một anh chàng có lương 100 triệu thì bạn đều nên phải biết ơn số tiền đó như nhau và cố gắng tìm cách để trả ơn đó, vì đó đều là số tiền mà họ đã phải vất vả mới kiếm được. Đừng vì thấy anh ấy kiếm được nhiều mà cho rằng những gì anh ấy cho mình chỉ là nhỏ nhặt thôi, cho đi thì có làm sao. Nếu bạn nghĩ như vậy thì liệu có khác gì cái người đi ba gác đâm vào xe Mercedes tiền tỷ và nghĩ rằng là "Mình không thể đền đâu vì nhà anh thiếu gì tiền để sửa mà phải đòi tôi". Và nếu mà bạn cứ nhận những cái gì mà anh ấy cho bạn chỉ vì anh ấy là người yêu mình, anh ấy là đàn ông thì chu cấp cho mình là đương nhiên thì bình đẳng giới ở đâu?
Một lời khuyên cho các bạn gái là giả sử bạn chỉ kiếm được 15 triệu một tháng và người yêu bạn kiếm được 100 triệu một tháng, hãy luôn tiêu xài như thể bạn chỉ kiếm được 12 triệu một tháng. Luôn phải tự chủ động có khoản tình phí riêng cho anh ấy chứ đừng phụ thuộc vào tình phí anh ấy dành riêng cho mình. Không quan trọng là người ấy có tự nguyện cho bạn hay không, và kể cả là người đó khẳng định rõ là bạn không cần phải trả lại những gì người ấy cho bạn, thì để có bình đẳng trong quan hệ và để không mắc nợ người ấy, đừng nhận những gì vượt quá khả năng chi trả của bạn, trừ khi đó là bố mẹ hay là anh em ruột thịt của mình. Nếu người yêu bạn tặng một món quà đắt tiền vượt quá tiền lương hay là số tiền tiết kiệm của bạn, hoặc là không nhận, hoặc là hãy nói thẳng rằng "Đồ này đắt quá, em không nhận đâu. Nếu anh muốn thì cứ coi như là em mượn anh và anh có thể lấy lại bất cứ khi nào anh cần nhé". Nếu hai người chia tay, bạn vẫn còn giữ những món quà đắt tiền của họ và bạn tự cảm thấy những gì mình cho anh ấy trong suốt mối quan hệ là chưa tương xứng với những món quà đắt tiền đó, hãy chủ động nói với họ là mình muốn trả lại. Riêng việc bạn chủ động nói vậy đã đủ để thể hiện bạn là một người biết trả ơn rồi. Còn việc người đó có nhận lại hay không hay muốn cho bạn luôn thì đó là việc của người ta. Bạn cứ nên tập trung vào việc hoàn thành trách nhiệm trả ơn của mình đi đã. Và đương nhiên để có bình đẳng giới thì các anh em cũng nên làm tương tự nhé.
Nãy giờ chúng ta cứ nói tới chuyện trả ơn, vậy thì trả ơn như thế nào? Dễ nhất của trả ơn là anh cho tôi cái gì, tôi cho anh lại đúng cái đó, không hơn không kém. Tuy nhiên thì điều này thường xảy ra ở những giao dịch mua bán giữa những người lạ mặt. Trong cuộc sống hàng ngày thì việc trả ơn lại đòi hỏi một sự tế nhị và tinh tế hơn thế, bởi nó thường là sự trả ơn giữa những người quen biết nhau, giữa những người thân, bạn bè, gia đình, người yêu.
Mà dù vậy thì sự đóng góp cân bằng vào mối quan hệ giữa hai bên vẫn là điều cốt lõi. Nó có thể là "Anh cho tôi cái này, tôi sẽ lựa thời điểm thích hợp sau để cho lại anh cái khác có giá trị tương đương". Nếu anh tặng tôi một chiếc iPhone nhân dịp sinh nhật thì thay vì ngay hôm sau tôi đi mua một chiếc iPhone tặng lại thì tôi chờ tới sinh nhật sau của anh để tặng lại một chiếc iPhone. Hoặc nếu mà tôi không có một cục tiền để mua thì tôi sẽ tặng cho anh nhiều món quà nhỏ rải rác trong năm để có giá trị tương đương một chiếc iPhone.
Bạn bè với nhau thì nhiều khi là giá trị không nhất thiết phải là tương đương mà cứ người này cho hoặc là giúp được cái gì thì làm, còn lần sau thì sẽ tới người kia. Rồi nhiều khi sự trả ơn không nhất thiết phải quy ra thành vật chất. Nếu như bạn vẫn còn đang đi học, chưa kiếm ra tiền, còn người yêu bạn thì đã ra trường và có thu nhập thì bạn có thể trả ơn bằng cách cố gắng tiết kiệm và mua cho họ những món quà nho nhỏ, nấu nướng cho họ, đem cơm đi làm, chăm sóc họ khi họ ốm. Nếu người ấy rủ bạn đi du lịch và chi phí lên tới 10 triệu mà bạn chỉ có thể đóng góp được cùng lắm là 2 triệu thì hãy nói là "Anh ơi, em chỉ có thể đóng góp được từng này, hay là bọn mình đi gần thôi nhé, em không muốn anh phải trả quá nhiều đâu". Nói được như vậy thì chắc chắn là người kia sẽ rất cảm kích và tôn trọng bạn hơn rất là nhiều. Ngay cả khi sau đó họ vẫn quyết định là bao bạn hết, họ vẫn sẽ cảm thấy là bạn đã trả ơn họ đủ nhiều bằng câu nói vừa rồi. Nếu sau đó người ấy khẳng định là sẵn lòng chi trả hết cho bạn và bạn thực sự cũng muốn đi, hãy bắt anh ấy nhận phần đóng góp của bạn rồi sau chuyến đi, hãy tích góp dần sự trả ơn của bạn bằng nhiều hình thức khác nhau vào nhiều thời điểm khác nhau.
Hoặc ví dụ bạn của bạn giúp bạn xin được việc, nếu bạn của bạn lúc đó không cần bạn xin việc hộ cho thì hãy mời người bạn đó đi ăn, hoặc là khi người bạn ấy cần chuyển nhà thì hãy sang giúp họ dọn dẹp, gói ghém đồ đạc, hoặc là trông mèo cho họ khi đi du lịch, vân vân và vân vân.
Rất nhiều khi bạn sẽ ở tình huống mà dù bạn đã làm hết khả năng của bạn để trả ơn, bạn vẫn cảm thấy là người kia cho mình nhiều hơn những gì mình có thể trả lại. Điều đó là có thể chấp nhận được vì bạn đã cố hết sức và đã có tinh thần trách nhiệm là trả ơn rồi. Hãy cứ nhớ là nếu sau này người đó nhờ bạn thì hãy vui vẻ và giúp họ để trả nốt cái phần ơn còn lại là được. Hoặc nếu sẽ không bao giờ trả ơn được người đó thì hãy cứ đối xử tốt với người khác như cách người kia từng đối xử với mình, coi như là mình trả ơn đời vậy.
Cuối cùng, mặc dù việc có nhận có cho vốn dĩ là bản chất của cuộc sống, nhưng thông thường trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta không nói thẳng ra cái bản chất đó để cho cuộc sống thêm đẹp, thêm màu sắc. Ví dụ tuần trước thằng bạn mời mình bữa cơm thì tuần này mình mời lại nó. Thay vì nói toẹt ra là "Thôi hôm nay tao trả để trả nợ bữa của tuần trước" thì chúng ta đơn giản nói "Thôi anh cứ để em mời, chả mấy khi anh em mình mới có bữa vui như thế này". Thay vì mở cửa hộ và nhường người khác đi trước và nói là "Tôi làm thế để lần tới cô cũng phải nhường lại tôi nhé" thì cứ im lặng mà làm và lần tới người kia cũng sẽ làm tương tự. Và giữa người với người sẽ tràn ngập những lời cám ơn và những hành động trả ơn và chúng ta cứ thế mà có những suy nghĩ tốt đẹp về nhau.
Vì vậy, khi chúng ta làm gì cho nhau, đừng dùng cái đó để ép người khác phải trả ơn mình hoặc khiến người khác cảm thấy áp lực về việc trả ơn mình. Ví dụ thế này: bạn cố tình cày thêm việc để có thêm tiền mua cho bạn gái một thỏi son xịn. Khi tặng bạn gái, thay vì kể chi tiết mình đã phải làm những gì, tiết kiệm thế nào, sống khổ cực ra sao để mua được cho bạn gái thỏi son, hãy cứ tặng và nói là "Em thích là được". Đương nhiên người bạn gái phải trân trọng món quà đó, và đã yêu nhau thì hẳn là phải biết thu nhập của người kia thế nào để tự hiểu rằng người đó đã phải rất cố gắng và vất vả mới mua được cho mình món quà này, và phải cố gắng để đáp lại tấm chân tình đó.
Tấm chân tình mà chúng ta tự nguyện dành cho nhau rất dễ trở nên kém đẹp, bị rẻ đi nếu chúng ta kể công. Và điều này là điều mà rất nhiều người hay làm, nhất là khi có cãi vã: "Tôi đối xử với anh như thế mà anh lại thế này thế kia với tôi" hoặc "Tôi cho cô cái này cái kia nhiều như vậy, hy sinh tất cả vì cô mà cô lại như thế này".
Thứ nhất là nếu người ta là người có đạo đức hoặc là hiểu chuyện, hiểu rõ việc nhận và cho thì người ta ngay từ đầu đã không làm chuyện phụ công bạn. Một khi mà họ không có những thứ đó và làm việc sai trái với bạn, tức là họ đã không trân trọng những gì bạn làm cho họ thì việc bạn kể công đó ra không làm cho người ta hối hận.
Thứ hai, nếu bạn kể công ra như vậy và người ta quay qua bảo là "Anh hay là cô tự nguyện cho tôi chứ, chứ tôi có đòi hỏi đâu", thế bạn làm gì được người ta? Lúc này thì những bạn cứ nói là "Tôi yêu vô điều kiện chứ tôi không mong chờ gì đáp lại", liệu còn có thể nói là "Ừ nhỉ, mình tự nguyện cho người ta cơ mà, và người ta đối xử với mình thế nào cũng được"? Liệu các bạn còn có thể nói được như vậy nữa không?
Vậy nên là cá nhân mình không thích việc nhiều bạn gái hoặc bố mẹ bạn gái khi kết hôn và về nhà chồng hoặc ở riêng với chồng thì cứ tự nhận là mình thiệt thòi vì phải gả con gái đi. Rồi tới lúc mâu thuẫn xảy ra, một điều vốn dĩ không thể tránh khỏi, thì lại cứ lôi cái lý do đó, cái tâm lý nạn nhân đó, cái tâm lý mình thiệt đó kiểu như "Tôi phải rời xa bố mẹ để tới với anh" để trách móc. Không, lý do bạn phải rời xa bố mẹ không nên là lý do anh ấy phải đối xử tốt với bạn. Tiếp nữa là việc bạn tới ở với chồng và không ở với bố mẹ nữa là việc mà hai bạn ngay từ đầu đã vui vẻ đồng ý, ngay từ lúc hai bạn đồng ý lấy nhau. Tại sao lúc sướng thì không nói gì, tới lúc cãi nhau thì lại nói như thể là bạn bị ép phải đi cùng chồng vậy? Nếu bạn cứ dùng cái tâm lý đó thì khác gì việc bạn tới một cửa hàng mua máy tính, người bán hàng ra giá, bạn đồng ý mua rồi sau đấy bạn lại quay lại trách ngược người bán hàng là "Vì anh mà tôi mất từng đó số tiền" cả.
Các bậc phụ huynh cũng rất dễ mắc phải lỗi này, kiểu như "Tao mất bao tiền nuôi mày ăn học để mày cãi à?". Đây cũng là lý do mà các nhà giáo dục đều khuyên các vị phụ huynh không nên dùng tiền để trách móc, mắng nhiếc hay ép con cái phải làm theo ý họ, bởi các em rất dễ phản kháng theo những cách rất là cực đoan. Ví dụ như là trong câu mắng vừa rồi, các em có thể phản ứng bằng cách là bỏ học để bố mẹ không mất tiền cho học nữa.
Trong ngữ cảnh hai người yêu nhau mà một người cứ mỗi lần cho cái gì thì đều kể công thì người kia sẽ không muốn nhận bất cứ một thứ gì từ người đó nữa, vì kể công như vậy thì khiến họ cảm giác như là họ là một gánh nặng vậy. Vì vậy các bạn đều cần chú ý điều này nhé.
Để kết thúc Vlog này thì mình chỉ muốn nhấn mạnh rằng dù mối quan hệ có là gì, tình yêu trai gái, bạn bè, đồng nghiệp, bố mẹ con cái, anh chị em trong nhà, để nó được lành mạnh và tràn ngập những điều tốt đẹp và vui vẻ, hãy vừa biết nhận vừa biết cho, hãy biết ơn những gì người khác làm cho mình dù nhỏ tới đâu và biết trả ơn lại tương xứng. Hẹn gặp lại các bạn ở Vlog tiếp theo. Còn bây giờ, tạm biệt.